Trong các cuốn sách về nuôi dạy con, mình tâm đắc với NGƯỜI MẸ TỐT HƠN NGƯỜI THẦY TỐT nhất. Nhan đề cuốn sách có thể gây chút hiểu lầm, nhưng thực tế nội dung tác giả muốn truyền đạt, là giáo dục nhà trường và gia đình đều rất quan trọng, nhưng giáo dục gia đình quan trọng hơn.
Mình cũng cho rằng môi trường gia đình ảnh hưởng lên mỗi đứa trẻ mạnh mẽ và sâu sắc hơn so với sự ảnh hưởng từ nhà trường.
Đúng là, hệ thống trường học hiện nay có nhiều điều mà mình không đồng tình. Nhưng việc đổ lỗi hoàn toàn cho nhà trường mỗi khi có sự cố là điều không phải. Đứa trẻ, trước hết là sản phẩm của cha mẹ chúng, của gia đình chúng, và người chịu trách nhiệm đầu tiên chính là cha mẹ. Dĩ nhiên, nuôi dạy một đứa trẻ nên người không phải là việc đơn giản, không chỉ gia đình, nhà trường mà cả xã hội cần nỗ lực, nhưng vai trò của gia đình vẫn là quan trọng nhất.
Nhưng mẹ như nào là mẹ tốt? Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại, 72 phép biến hóa khôn lường mà còn chưa được coi là tốt, thì người mẹ, người trần mắt thịt, một gánh 2 vai, sớm trưa mưa nắng, biết phải làm được đến mức nào mới được coi là tốt.
Mà thật, các bà mẹ, ông bố tầm tuổi 7x, 8x, 9x, là sản phẩm trong chiến tranh và hậu chiến cũng có ít nhiều sự méo mó về quan điểm (ấy, lại ối người phản ứng dữ dội cho mà xem). Vậy bói đâu ra mẹ tốt. Thậm chí nhiều mẹ tự cho mình là mẹ tốt nhưng cũng không phải là tốt. Như mình tự thấy, mình là mẹ tồi hehe.
Đọc xong cuốn này, mẹ cũng chưa tốt ngay được đâu nhưng mình nghĩ ai có con trong độ tuổi đi học cũng nên bớt chút thời gian hm khảo cuốn sách này. Có thể bạn đồng tình hoặc không đồng tình, nhưng thực sự là một nguồn tham khảo hết sức thiết thực và ý nghĩa.
Mình thì thấy, làm mẹ là bài học khó khăn nhất, dài hơi nhất. Mười năm qua mình chăm chỉ miệt mài, say mê, tha thiết với việc học làm mẹ. Và mình biết, khóa học này chẳng có điểm kết thúc, chẳng có lễ tốt nghiệp hay trao bằng.