Thể loại | |
Độ tuổi | |
Loại | {{GeneralInfo.BookTypeName}} |
Ngôn ngữ | {{GeneralInfo.LanguagueName}} |
Hình thức | {{GeneralInfo.BookCoverTypeName}} |
Màu sắc | {{GeneralInfo.ColorName}} |
Chất liệu | {{GeneralInfo.MaterialName}} |
Phát hành | {{GeneralInfo.IssuerName}} |
NXB | {{GeneralInfo.PublisherName}} |
Tác giả | {{GeneralInfo.AuthorName}} |
Dịch giả | {{GeneralInfo.TranslatorName}} |
Phiên bản | {{GeneralInfo.IsLimitedName}} |
Kích thước | {{GeneralInfo.Size}} |
Khối lượng | {{GeneralInfo.Weight}} g |
Số trang | {{GeneralInfo.PageCount}} |
Thể loại | |
Độ tuổi | |
Loại | {{GeneralInfo.BookTypeName}} |
Ngôn ngữ | {{GeneralInfo.LanguagueName}} |
Hình thức | {{GeneralInfo.BookCoverTypeName}} |
Màu sắc | {{GeneralInfo.ColorName}} |
Chất liệu | {{GeneralInfo.MaterialName}} |
Phát hành | {{GeneralInfo.IssuerName}} |
NXB | {{GeneralInfo.PublisherName}} |
Tác giả | {{GeneralInfo.AuthorName}} |
Dịch giả | {{GeneralInfo.TranslatorName}} |
Phiên bản | {{GeneralInfo.IsLimitedName}} |
Kích thước | {{GeneralInfo.Size}} |
Khối lượng | {{GeneralInfo.Weight}} g |
Số trang | {{GeneralInfo.PageCount}} |
TRIỆU PHÚ KHU Ổ CHUỘT
Nhiều người ngạc nhiên khi thấy cậu bé thất học trả lời được hết tất cả các câu hỏi rất uyên bác, trúng được giải thưởng triệu đô và cho rằng đó là may mắn có một không hai.
Mình không nghĩ vậy.
Thomas không được đến trường đầy đủ, không được học hành bài bản, nhưng cậu đã học được rất nhiều từ cuộc sống, từ nghèo khổ, từ lao động nhọc nhằn. Mỗi một câu hỏi là gợi về một miền ký ức với biết bao biến cố, là tái hiện cả một xã hội ổ chuột khổng lồ Ấn Độ. Mỗi câu trả lời cho thấy Thomas đã hoàn thành một bài học, bài học đắng cay, bài học mồ hôi nước mắt, bài học sinh mệnh sống còn. Những bài học ấy có giá trị gấp hàng trăm hàng nghìn những bài học sách vở từ nhà trường.
Phần lớn chúng ta khi nghe câu hỏi đều thấy quen quen, biết rằng đã từng nghe thấy, đọc được ở đâu đó, nhưng chính xác như thế nào thì không thể nhớ. Vì nó đã trôi tuột qua đầu của chúng ta như nước đổ lá khoai, vì chúng chui từ tai nọ sang tai kia, và bay đi mất. Những kiến thức đó không ở lại với chúng ta.
Thomas thì không. Cậu nhớ rất cụ thể, chi tiết, và câu trả lời rất rõ ràng rành mạch, dứt khoát, vì câu chuyện đó, nội dung kiến thức đó là một phần của cuộc đời cậu.
Thomas, không biết là bất hạnh hay may mắn khi đã được trải qua quá nhiều bài học thực tế như vậy, có quá nhiều trải nghiệm day dứt, đớn đau như vậy.
Nhưng thực tế, trong xã hội, người nghèo khổ như Thomas nhiều không đếm xuể, sao có mình cậu thành triệu phú? Vì cậu để tâm, vì cậu nặng lòng, vì cậu day dứt với những cuộc đời,với những số phận xung quanh cậu. Những người khác, khi người ta có một cái chân đau, người ta chỉ loanh quanh lo cho cái chân của chính mình mà quên đi những cái chân, cái tay đau khác của những người sống quanh họ, ngay bên cạnh họ. Vì vậy, họ đã đánh mất đi những xúc cảm, những trải nghiệm, những bài học quý giá. Họ đã tự nhốt mình trong cái hộp bản vị hẹp hòi.
Thomas thì, bất kể cuộc sống còn đang đầy những khó khăn thiếu thốn khổ sở, cậu vẫn lắng nghe tiếng khóc của Gudiya, cảm nhận được nỗi sợ hãi của Salim, khóc cùng với Ian, xót xa với những vết thương của Neelima...... Một mình Thomas đã trải nghiệm những xúc cảm, chia sẻ những đớn đau, đã trải nghiệm cuộc sống của hàng chục người cùng khổ khác. Nên cậu thực sự rất am hiểu và giàu vốn sống.
Dù Thomas có trúng giải hay không thì cậu cũng là triệu phú, triệu phú của trải nghiệm, của lòng trắc ẩn, của tình yêu thương.
Và mỗi chúng ta, ai cũng có thể trở thành triệu phú, nếu ta muốn, mà không cần một khoản tiền nào từ đâu đó rơi xuống.